Thứ Bảy, 16 tháng 1, 2016

Pinky Promise chương I "Gặp nhau" (Phần I)

110

Bản tiếng Anh

(Dịch bởi Campzzz - Twitter)

Sự bắt đầu luôn được thực hiện bằng những câu chuyện và cảm xúc.

Cô gái mắt hí thở thật sâu để tăng sự tự tin. Cô mặc bộ đồng phục học sinh gọn gàng mà không hề có bất kì nếp gấp nào. Đồng phục của cô trắng, mới và sạch sẽ, váy xếp ly, đôi giày mới và tóc đuôi ngựa. Mọi thứ thật sự hoàn hảo mà không thể chấp nhận bất kì sai sót nào. Chỉ có cái mái ngố bù xù đang tung bay trong gió.

Cô gái có cái mái ngố bù xù xách cặp đi trên dãy phòng học. Trên đường đi đến phòng học, rất nhiều bạn học đang nói chuyện và hưởng thụ. Có những tiếng la hét được xen lẫn với những câu chuyện thú vị. Cô không thể tóm tắt lại những gì mọi người nói, nhưng cô hiểu một điều rằng họ đang cảm thấy rất hạnh phúc khi được gặp lại nhau. Bây giờ là lúc bắt đầu một học kì mới. Những người bạn đã không gặp nhau sau một thời gian dài sẽ có rất nhiều chuyện để nói với nhau, nhiều đến nỗi không ngừng được. Nó làm cho cô hoài nghi về người không thể nói chuyện với người khác như cô.

Cô là một học sinh mới, vì vậy nên mặc dù cô có bước rất nhanh thế nào đi chăng nữa thì cũng phải mất rất nhiều thời gian để tìm lớp học của mình. Khi cô đã đứng trước cửa phòng học của lớp 10/1, cô mới chợt phát hiện ra rằng sơ đồ lớp không đủ vì tất cả chỗ đã có chủ (là các bạn cũng lớp). Cô bẽn lẽn bước vào lớp, cố gắng tìm chỗ chưa có người ngồi và quyết định đặt cặp của mình xuống bàn thứ ba, nó còn trống.

"Xin lỗi bạn. Chỗ đó có người ngồi rồi."

Cô học sinh mới nhìn theo hướng người nói. Cô gái đeo kính nhìn cô bình tĩnh.

Cô học sinh mới cười một cách e thẹn, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi lấy cặp lên ôm chặt.

"Bạn ơi... " Học sinh mới nghe thấy tiếng gọi từ phía khác của lớp. Cô quay đầu về chỗ người gọi. Cô thấy một cô gái mắt bự gọi mình.

"Bạn ngồi chỗ này đi, chỗ này trống nè." Cô gái ấy nói và đánh nhẹ tay phải xuống chỗ ngồi bên cạnh ý muốn nói chỗ đó thật sự chưa có ai ngồi. Cô học sinh mới cảm thấy vui sướng, vì vậy nên cô mỉm cười rạng rỡ và đôi mắt của cô cũng cười, rồi cô đi đến đặt cặp mình lên bàn và ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

"Chào cậu! Tớ là Noon. Còn cậu?" Cô gái tốt bụng bắt chuyện với học sinh mới.

"Tớ là Prao." Cô học sinh mới trả lời với giọng nói cao và vui mừng.

"Chào Prao.Rất vui được gặp cậu" Noon chào Prao với nụ cười mỉm.

"Này này, giới thiệu tớ nữa chứ." Cô gái ngồi dưới Dao lên tiếng

"Cậu không có miệng à?" Noon hỏi trong khi chọc ghẹo và cười tươi. "Prao nè. Đây là Gook."

"Chào Gook." Prao vẫy nhẹ tay và cười với Gook, rồi nghe Gook kể một tràng dài lê thê về việc cô ấy gặp Noon từ khi còn khối 7-9, nhưng cô ấy cảm thấy chán, vì vậy cô đã quyết định với Noon là ngồi với bạn khác. Và cô cũng cảnh báo Prao nhớ chú ý đến Noon thật cẩn thận bởi vì cô bạn điên khùng này thật sự rất hậu đậu.

Prao cười khi thấy Noon đang cố gắng cốc đầu Gook, rồi cô xoay người để mở cặp lấy sách và bóp bút đặt lên bàn.

"Kitty!" Noon tròn mắt nhìn và hào hứng nói cho đến khi Prao không thể chịu được.

"Tại sao vậy?"

"Tại rất ít người xài bóp bút có hình Kitty."

"Ít người dùng thật sao?" Chủ nhân của bóp bút Kitty hỏi với giọng nhỏ nhẹ giống như là không tự tin với câu hỏi và câu trả lời nhận được.

"Nó rất dễ thương mà." Noon trả lời, lấy túi vải đựng bút có hình Moomin để lên bàn, đểu ở chỗ Moomin không có miệng và nhìn giống như hà mã.

"Ủa, cậu thích Moomin à?"

"Ừ~~." Noon trả lời với giọng kéo dài ra. "Có người nói mặt Moomin giống mặt của tớ." Noon mở rộng đôi mắt to của cô và làm khuôn mặt bối rối giống như Moomin. Prao cười tươi, rồi cô nhận ra rằng Moomin cũng không có miệng giống Kitty.

"Này Noon. Cậu có biết tại sao Moomin không có miệng không?" Prao đặt câu hỏi

"Tớ không biết." Noon lắc đầu. Điều đó nghĩa là cô không biết.

"Tớ không biết người tạo ra Moomin có nghĩ giống người tạo ra Kitty không, vì Kitty cũng không có miệng." Prao tiếp tục nói

Noon mở rộng đôi mắt to của mình giống như cô vừa biết được một bí mật kinh hoàng. Cô lấy bóp bút của Prao để nhìn thật gần và chọc Gook khi Gook đang đọc tạp chí ngôi sao Hàn.

"Này, Gook. Nhìn này!! Tớ biết Kitty không có miệng!"

"Tất cả mọi người đều biết điều đó. Cậu chưa bao giờ nhận ra à?" Gook hỏi.

Đôi mắt to của Noon làm Prao biết Noon bị kích thích khi biết Kitty thật sự không có miệng. Prao mỉm cười và bắt đầu kể. "Kitty không có miệng bởi vì người thiết kế cũng là người tạo ra Kitty muốn Kitty trở thành người bạn thân thiết với cảm xúc mọi người, kiểu như khi cậu vui, Kitty sẽ vui cùng với cậu, hoặc khi cậu buồn, Kitty cũng buồn."

"Thật sâu xa!" Noon lấy Kitty để nhìn gần hơn. Cô làm khuôn mặt hạnh phúc, buồn cười. Sau đó cô chuyển sang khuôn mặt buồn. Miệng cô nghiêng giống như người đang khóc.

"Thật luôn này! Khi tớ cười, nó cười với tớ. Còn khi tớ khóc, nó thật sự cũng khóc với tớ." Cô gái mắt bự không ngừng bị kích động. "Thật tuyệt!"

"Tớ nghĩ cậu (Prao) nên giữ con Kitty này lại đi. Để Noon nhìn thấy nó, cậu ấy sẽ phát điên lên mất." Gook chọc bạn của cô, rồi cô và Prao cùng cười với nhau.

Giáo viên vào lớp từ khi nào vậy? Nhưng sau khi chuông reo, Prao, Gook, Noon ngồi thẳng lưng để chú ý vào bài học.Prao nhìn Noon từ bên cạnh. Mặc dù mặt Noon tỏ vẻ bình tĩnh vì giáo viên dễ chịu, nhưng nó không thể che giấu hết sự thích thú. Cho đến khi Prao cảm thấy sâu xa về việc cô gái ấy sẽ là bạn thân của cô.


Cho đến khi chuông reo, đó là dấu hiệu báo rằng giờ ăn trưa đã đến. Học sinh lớp 10/1 để đồ của họ cẩu thả ở trên bàn và đi ra khỏi lớp. Prao chỉnh trang lại đồng phục xốc xếch của mình. Nhưng khi Prao đang chỉnh, Noon móc vào cánh tay cô và kéo cô ra khỏi lớp.

"Đừng chỉnh nữa! ếu mà cậu xuống căn-tin chậm thì sẽ không còn chỗ ngồi nữa đâu! Ở trường này là phải nhanh nhẹn lên!"

Prao lảo đảo vì lực kéo của Noon. Gook vội vàng cùng đẩy. (Kiểu như Prao bị lảo đảo, Gook chạy tới vội vàng đẩy Prao để đi cho lẹ hơn)

Ở căn-tin, nhiều học sinh đã đứng đợi để lấy thức ăn. Có người lại ngồi chờ tại bàn để giữ chỗ cho bạn của họ. Prao cố gắng để điều chỉnh bầu không khí hỗn loạn này và tránh người đang cầm đĩa cơm hoặc tô mì đi ngang qua cô.

"Hai cậu, tớ đã tìm được mục tiêu." Noon chỉ Gook và Prao quan sát nhóm học sinh nữ khối 7-9 đã ăn xong bữa trưa, nhưng nói chuyện với nhau rất lớn ở bàn.

"Noon, cậu đang làm gì vậy?" Prao hỏi một cách hoài nghi.

"Tớ sẽ làm." Noon nói rồi đi tới bàn đó. Prao và Gook bối rối nhìn theo Noon. Họ không nghĩ rằng Noon sẽ đứng tại bàn và ho lớn cho đến khi mọi người ở bàn nhìn cô, rồi cô mỉm cười ngọt ngào, vừa nói với giọng lịch sự "Vui lòng cho chị ngôi ở đây." vừa nhìn vào những cái đĩa mà đã được ăn xong trong bữa trưa của họ. Rồi cô lại gửi một nụ cười từ tận đáy lòng để kết thúc.

Ngay lập tức, nhóm nữ sinh tầm đĩa lên và rời đi. Noon cảm ơn họ, quay đầu qua chỗ Prao và Gook với cái nhướng mày và cười tự mãn. Cô không thể kéo dài sự tự hào về độ dũng cảm của mình.

"Cậu đi mua đồ ăn của cậu trước đi. Tớ sẽ ở lại đây giữ bàn."

"Cậu muốn uống gì không? Tớ sẽ mua cho cậu trước." Prao nói thay lời cảm ơn với bạn cô.

"Không sao đâu Prao. Tớ sẽ tự mua nước." Noon trả lời và cười ngọt ngào. Prao cảm thấy vui khi cô đã làm một chút gì đó.

Sau khi chọn được vài món, Prao, Noon và Gook cũng ngồi ăn với nhau ngon lành. Khi Noon đang múc súp gà, cô lại bắt đầu tạo câu hỏi cho thành viên mới (Prao). Cho đến khi cô biết Prao chuyển đến từ trường nữ sinh.

"Trường nữ sinh?" Noon nhắc lại câu trả lời. Prao gật đầu đồng ý quan điểm của Noon, Prao nghĩ rằng điều đó không cần thiết lắm.

"Xin chào ma-đam." Noon nói và cảm thấy hài lòng

"Tại sao cậu lại chuyển đến trường này?" Gook tò mò hỏi

Prao đang trả lời, nhưng Noon giơ tay để ngăn không cho Prao nói. Rồi cô nói: "Tớ biết tại sao cậu học ở đây rồi."

Noon và Gook xoay đầu rồi nhìn vào mắt nhau giống như họ cùng biết một điều gì đó. Sau đó cười gian xảo.

"Không giống như hai cậu nghĩ đâu!!!" Prao chối không ngừng bằng sự đáng yêu, chất giọng cao của mình khi cô đoán ra nụ cười và cách nhìn của Noon và Gook nghĩa là gì.

"Đừng chối nữa Prao. Cậu học ở đây tại vì cậu muốn gặp gỡ những chàng trai khác." Noon chọc Prao bởi cách nói và đụng vai mình vào vai Prao cho đến khi Prao đỏ mặt/cho đến khi má của Prao ửng đỏ.

"Cậu điên à? Tớ chuyển đến đây vì đây là một trường nổi tiếng. Có nhiều học sinh đậu vào các trường Đại học trứ danh."

"Có thể là như thế thật~~" Noon nói dài ra rồi nhìn qua vai của Prao đến một cái gì đó thú vị.

"Ê Gook! Đó là anh Thee

Ngay lập tức, Prao nhìn theo để xem Thee, thành viên đẹp trai của ban nhạc diễu hành.

."Ở đâu cơ?" Prao cố gắng tìm kiếm Thee.

Noon cười âm ĩ và nói với Prao "Cậu có chắc là cậu chuyển đến đây để kiểm tra vào trường Đại học nổi tiếng không?"

Khi Prao nhận ra cô bị Noon lừa, cô gái mắt hí nghiêng miệng với tâm trạng khó chịu. Sau đó cô ăn trưa àm không nói thêm bất cứ gì.

"Cậu dỗi rồi à? Này!! Tớ xin lỗi..." Noon vẫy tay trước mặt Prao giống như cha mẹ vẫy tay khi đứa con của họ ngừng khóc.

"Khùng! Tớ không dỗi!!" Prao nói

"Lần sau, khi mà tớ tìm được anh chàng lớp trên nào đẹp trai hay dễ thương, tớ sẽ nói với cậu ngay lập tức." Noon vẫn chọc ghẹo Prao, cho đến khi Prao nhìn Noon và nói

"Hứa với tớ..."

Noon và Gook nghe như vậy, thế là họ cười rất lớn. Họ không bao giờ nghĩ rằng câu nói đó đến từ một cô gáu lịch sự như Prao.

Còn tiếp!

Chú ý: Nếu bạn muốn đem bài viết đi bất kì đâu thì bạn cũng phải để lại link nguồn bài viếttên người dịch sang tiếng Anh và tên người dịch sang tiếng Việt (là mình).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét