Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2016

Pinky Promise chương II "Cô gái ngoan"

chapter-21

Bản tiếng Anh

(Dịch bởi Campzzz - Twitter)

Âm thanh nhỏ bé phát ra từ một cậu bé cùng với dụng cụ âm nhạc quen thuộc.


Proud - mặc trên người y phục màu hồng pastel được phủ lông tơ giống như váy Tutu của ba lê vẫn đứng phía sau sân khấu. Cô không hề biết cậu bé đó là ai. Nhưng khi cô nghe cả sân khấu được bao quanh bởi tiếng vỗ tay, cậu bé - chủ nhân của tiếng vỗ tay từ phía những khán giả đang ngồi ở hội trường - bước đi và mỉm cười với sự hãnh diện và cậu mở cơ hội để Proud xem mặt cậu ta một chút.


"Proudfah Chumratpaisarn"


Khi cậu bé đã đi khỏi sân khấu, một người phụ nữ rất đẹp gọi tên và họ chính thức của Proud. Proud không trả lời lại do cô chặn lại âm thanh đó(?), nhưng người phụ nữ xinh đẹp đó đi đến chỗ Proud và nhìn bảng tên được gắn trên ngực trái của Proud. Sau đó cô ta ôm Proud đi ra sân khấu cùng với điều chỉnh micro được đặt ở chân micro (microphone stand) cho phù hợp với chiều cao của Proud. Proud nhìn lên và cố gắng truyền đạt gì đó với người phụ nữ xinh đẹp, nhưng cô ta cứ ôm Proud và nhìn đi hướng khác đưa tay tạo tín hiệu đã sẵn sàng đến bộ phận hậu trường, rồi cô ta đi khỏi mà không nhìn lại.


Proud quay đầu về phía trước để đối mặt với bức tranh ở phía trước cô. Mặc dù đèn sân khấu chiếu vào mắt Proud cho đến khi cô không nhìn thấy cái gì rõ ràng, nhưng cô gái có đôi mắt nhỏ vẫn nhìn thấy những ánh nhìn từ phía khán giả - những người đang xem buổi diễn của Proud. Bên cạnh sân khấu là một người chơi piano, anh ta đang ngồi tại chiếc piano của mình. Cô bé đang đứng giữa sân khấu vẫn đứng yên cho đến khi tiếng vỗ tay từ phía khán giả lại vang lên. Cô bé ấy nhìn thấy mẹ mình, bà đang nhìn cô trong số khán giả. Mẹ Proud đang nhìn con gái mình hãnh diện. Từng chi tiết trên khuôn mặt của Proud đều thật sự sáng sủa. Bà ấy có thể hiểu được cảm xúc của Proud qua đôi mắt nhỏ bé kia, nó nói rằng bây giờ Proud cảm thấy vui và mỉm cười. Cho đến khi tiếng vỗ tay từ hội trường dần nhỏ đi. Điều đó thật kì dị và đáng sợ. Nó là một sự im lặng mà Proud không bao giờ biết được. Nhịp tim của cô bé không đều. Đôi tay trở nên lạnh và quên cả hát. Vậy nên khi nốt nhạc đầu tiên phát ra từ cây đàn piano sang trọng và những nốt nhạc khác hòa âm trở thành một bài hát du dương, cô bé đứng giữa sân khấu vẫn để bài hát từ tiếng đàn piano xa dần.


Proud nhìn thấy mẹ cố gắng nói gì đó với mình. Nhưng cô không thể nhận ra mẹ đang nói gì từ khẩu hình miệng của bà. Trong lúc ấy, Proud nhìn thấy nhiều khán giả lớn đang thì thầm gì đó với nhau và cô biết là họ đang cười, sỉ nhục, giễu cợt sự ngu dốt của cô và cô sẽ bị so sánh với cậu bé trước đó, một người có màn biểu diễn tuyệt vời.


Với bầu không khí không thoải mái, Proud lại nhìn mẹ. Và cô thấy mẹ không nói với cô nữa. Khuôn mặt tràn đầy niềm hạnh phúc bây giờ đã chuyển sang thất vọng. Bây giờ từng chi tiết trên mặt mẹ cô là bức tranh từ người con gái học thuộc lòng với cảm giác tồi tệ. Ánh nhìn đó, thứ rơi xuống từ khóe miệng cô, cái cổ thẳng đó... Proud cảm thấy buồn và cô không thể chịu đựng để ngăn những giọt nước mắt rơi xuống sàn. Bây giờ cô khóc mà không cảm nhận mọi thứ xung quanh cô.


Proud!!


Proud giật mình trước giọng nói của mẹ, bà đang gọi con gái mình đập cửa phòng Proud. Cô dùng tay mình để gạt đi nước mắt, rồi trả lời mẹ. Sau đó, cô ra khỏi giường và đi tắm.


Đến khi nào thì tôi mới không mơ đến chuyện đó nữa?


 

Trong bộ đồng phục học sinh sạch sẽ và mái tóc đuôi gà được cột sát, Proud đi đến chỗ ngồi của mình tại bàn ăn, rồi ngồi xuống. Bố cô đang đọc báo và nhâm nhi ly cà phê. Mẹ cô thì đang đặt đĩa trứng chiên, thịt heo, thịt ba rọi, bánh mì nướng và ly sữa trông giống như bữa sáng ở Mỹ vậy. Gia đình của Proud thân thiết hơn so với các gia đình, gia đình có bố mẹ yêu thương và chăm sóc cô. Nhưng bởi vì Proud là con một. Tất cả mọi thứ trong cuộc sống của Proud chính xác là đều bị đóng khung và kiểm soát bởi mẹ cô, người phụ nữ có vẻ như là trụ cột gia đình, bà lên kế hoạch cho mọi thứ trong nhà một cách nghiêm ngặt. Trong lúc ấy, bố Proud chỉ yên lặng và giao trách nhiệm quản lý gia đình cho vợ mình.


Một trong những trách nhiệm mà mẹ Proud nhận được đó là "Chăm sóc Proud thật nghiêm khắc."


Bất cứ khi nào Proud đi đâu, cô phải được sự cho phép từ mẹ. Và mỗi lần như thế là mỗi lần Proud bị mẹ hỏi những câu hỏi gây khó dễ như "Con đi đâu?", "Tại sao con lại đi?", "Con đi với ai?", "Con sẽ về nhà lúc mấy giờ?", "Ai cho con?" và nhiều nhiều nữa những câu hỏi cặn kẽ mà Proud sẽ nhận được. Chỉ có khi đi hjc kèm tại trung tâm gia sư thì mẹ Poud mới không hỏi nhiều. Nhưng Proud muốn đến những bữa tiệc kỉ niệm hoặc là hẹn hò, Proud bao giờ cũng biết là cô không có hi vọng, bởi vì nếu cô nói về điều đó, mẹ cô sẽ từ chối ngay lập tức trừ khi được thông báo trước.


Mặc dù mẹ Proud rất nghiêm khắc, vẫn thường trách mắng đề nghị mỗi lần cho đến khi Proud cảm thấy khó chịu, nhưng Proud luôn biết tại sao mẹ cô lại chăm sóc cô một cách nghiêm khắc như vậy, bởi vì bà ấy yêu cô. Cô luôn tin tưởng vào những lời đề nghị của mẹ và muốn mẹ tự hào về mình.

docomo

"Proud, lấy nĩa và xà lách ra bàn." Mẹ nói khi cô đang phết mứt dâu lên trên bánh mì.


"Dạ." Proud để bánh mì xuống đĩa và rồi rời khỏi ghế để lấy nĩa trong nhà bếp. Sau đó, cô đặt cái nĩa xuống đĩa xà lách của mẹ.


Proud!!!!


Mẹ gọi to tên cô! Rồi cô lấy cái nĩa mà Proud đã đưa đưa lại cho Proud. Có vẻ như bà cảm thấy khó chịu.


"Dạ?" Proud thấy bối rối. Mẹ cô đang muốn gì đây?


"Không phải mẹ luôn nói với con rằng khi con lấy thìa và nĩa, con phải lấy chúng theo cặp à? Con không thấy chúng không hợp à?"


"Đó là chuyện nhỏ thôi mà." Bố Proud phản đối lại mẹ Proud


"Việc nhỏ mà con làm cũng không xong à? Vậy còn những việc khác thì sao?" Mẹ Proud nói với bố Proud một cách nghiêm túc, giống như muốn ông biết rằng chuyện này không nên bị bỏ qua.


Proud cúi mặt. Cô nghĩ giống bố. Nĩa dùng để xiên rau. Bất kì cái nĩa nào cũng có thể sử dụng. Nhưng không phải chỉ mình mẹ cô. Những người mẹ sử dụng mọi sự tỉ mỉ và muốn truyền tính cách đó cho con gái họ. Vì vậy nên dù một vấn đề nhỏ cũng thật to lớn.


"Mẹ, con xin lỗi." Proud nói, có vẻ như cô đã nói như vậy rất, rất, rất nhiều lần. Những lời xin lỗi của Proud là những câu Proud thường xuyên phải nói với mẹ. Có vài lần cô nói vì cô cảm thấy thật sự có lỗi. Nhưng nhiều khi, cô nói vì cô muốn tránh vấn đề có thể xảy ra  và làm cho mẹ vui.


"Mẹ chỉ muốn con cẩn thận hơn thôi. Con nên hiểu cảm giác của mẹ."


"Vâng. Con hiểu." Proud cười miễn cưỡng để mẹ cảm thấy thoải mái, rồi cô đi lấy cái nĩa phù hợp để ăn xà lách. Bầu không khí khó chịu dần tan biến. Cả gia đình lại cùng nhau ăn sáng.


Mẹ Proud có bổn phận phải đưa Proud đến trường mỗi ngày, có những câu chuyện được phát ra từ radio ở trên xe trên đường đến trường, và điều nguy hiểm khi mẹ Proud từng xem báo. Mẹ Proud thường nói rằng những người hiện đại là những kẻ xấu xa. Tin tức thường nói về những vụ cưỡng hiếp. Proud không được về nhà vào buổi tối và đêm khuya. Không được ra ngoài một mình. Không được làm những việc mạo hiểm và gây sự với người khác. Cô không quên nghiêm chỉnh khi học kèm. "Con phải dùng để học. Không được có bạn trai, vì con sẽ uổng phí thời gian học tập. Proud, con có hiểu không?" Proud có thể cười, gật đầu và chờ đợi câu nói tất yếu mà mẹ dùng để kết thúc cuộc trò chuyện.


Đừng làm mẹ thất vọng về con!


Proud luôn hiểu được tình yêu và sự hy vọng to lớn của mẹ dành cho mình. Chỉ có điều Proud nên làm mọi thứ mà mẹ cô muốn.


Cô luôn hiểu bản thân mình về việc cô gặp vấn đề trong việc nói chuyện với nhiều người. Mỗi lần trình bày báo cáo, Proud thường né tránh nhiệm vụ đó bằng cách làm những việc khác như mang bảng thuyết trình, làm bảng thuyết trình cho đến làm bản báo cáo nhiều hơn những bạn khác để né tránh việc trở nên run sợ của cô vì cô bị thiếu tự tin khi đứng trước lớp. Nhưng hôm nay, vào giờ Hóa, giáo viên yêu cầu mọi người làm bản báo cáo một mình và mô tả mọi thứ họ làm trên bản báo cáo về mọi người trong lớp. Proud không thể nhận thấy được tình cảnh lúc này hoặc không thể thay đổi nhiệm vụ làm những việc khác.


"Tiếp theo, số 37, Proudfah." Wanna - giáo viên Hóa gọi lớn tên Proud và kéo Proud ra khỏi tình trạng chờ đợi (không muốn lên). Cô lấy tờ giấy được viết vài sự việc thuyết trình để bảo vệ mối lo của mình cho đến khi cô quên mất và chủ đề. Nhưng khi cô nhìn xuống lớp, những người đang nhìn trực tiếp cô, tay Proud run cho đến cảm thấy tức giận với bản thân mình.


"Thưa quý vị, tôi là Proudfah Chumratpaisarn, số 37. Hôm nay tôi sẽ thuyết trình về..." Proudfah nói chủ đề giống như khi thuyết trình bất kì bài báo cáo nào trước lớp và trái tim ngập tràn tự tin khi cô đang thuyết trình tốt. Nhưng khi cô nhìn xuống những bạn học một lần, cô lúng túng bởi vì những thứ cô đang nhìn thấy lúc này không chỉ là bạn cùng lớp của cô, mà có cả những khán giả trong giấc mơ thường xuất hiện trong tâm trí cô. Nó là hồi tưởng của cô khi cô đang đứng trên sân khấu lúc 5 tuổi. Proud chớp mắt liên tục cho đến khi những hồi tưởng tệ hại đó biến mất tạm thời.


“The element’s possession. Um… separating elements, possession and separating elements.”


Bài thuyết trình của Proud dần trở nên ngớ ngẩn. Cô không biết cô đã nói bao nhiêu lần "Um...". Điều đó không hòa hợp với việc cô dùng tay mình chà xát vào váy, liếm môi, vò đầu và nhìn xuống tờ giấy. Hành động của Proud khiến bạn cùng lớp và giáo viên cảm thấy khó chịu. Nhưng Proud không biết phải làm gì tốt hơn. Proud chỉ nhìn Noon đang gửi tín hiệu để giúp mình, nhưng nó không thể giúp Proud vượt qua khoảnh khắc không thoải mái này.


"Proudfah. Em thật sự đã chuẩn bị nội dung thuyết trình chưa?" Giáo viên Wanna hỏi Proud.


"Em đã chuẩn bị rồi." Proud trả lời với giọng nói run run giống như cô đang chuẩn bị khóc.


"Vậy cô nghĩ em nên ngồi xuống và chuẩn bị lại tâm trí của em. Bình thường em vui vẻ. Tại sao chỉ khi đứng trước lớp em lại run? Em hãy bình tĩnh trước đã. Khi tất cả các bạn đã hoàn thành bài thuyết trình thì sẽ tới lượt em."


Proud cảm ơn cô Wanna cuối mặt đi về chỗ ngồi.


Noon nắm lấy tay Proud ngay lập tức và nói "Tay cậu lạnh quá."


"Tớ cảm thấy bị kích động rất nhiều. Chuyển đó xảy ra quá lâu." Proud nói với giọng buồn rầu giống như không biết làm thế nào để sửa tình cảnh đó.


"Tớ hiểu được cảm giác của cậu. Nhưng mà đừng có lo lắng. Tớ có cách." Noon nói riêng và gửi nụ cười cho Proud.


"Đầu tiên, cậu phải nghĩ cậu là một siêu sao rất nổi tiếng. Cậu nghĩ cậu là Aum."


Sau giờ học, Noon nhiệt tình đề nghị Proud, nhưng có cả Gook nghe Noon và Proud. Noon giả thành người nổi tiếng như Aum, chính xác là siêu sao nổi tiếng nhất.


"Sau đó cậu nhìn mọi người giống như thành viên trong FC của cậu. Mọi người muốn nghe cậu. Mọi người nhìn cậu giống như cậu là một thiên thần xuất hiện trên Trái Đất. Xin chào~ Tôi là Wiriya Korkietpirom. Tôi rất sung sướng khi được gặp mọi người!!!!" Noon nói giống như cô ấy là một siêu sao rất nổi tiếng đang đứng trên thảm đỏ. Sau đó cô nhìn Proud và nói "Cậu nên thử làm như vậy."


Proud đứng dậy và cố gắng làm giống Noon. "Xin chào~ Tôi là Proudfah Chumratpaisarn. Tôi rất sung sướng khi được gặp mọi người!!!!" Proud copy y chang những hành động của Noon. "Thế à?" Proud hỏi.


"Cậu có thể làm được." Noon nói.

docomo4

"Này!! Noon. Mọi người đều có thể làm như vậy. Bây giờ chỉ có tớ với cậu đang đứng."


"Hoặc cậu thử làm như thế này... Cậu tưởng tượng khán giả những khán giả dễ thương và (quả) bưởi tuyệt đẹp, dưa hấu, cà rốt giống như cậu nói với những thứ vô tri vô giác. Nó có thể giúp cho mối lo của cậu." Gook nói với Proud về ý kiến khác biệt và sáng tạo của mình.


!!!!!?


"Ừ. Nó rất đáng quan tâm. Nhưng nó có thể tốn khá nhiều thời gian để tưởng tượng khán giả giống như dễ thương, rau củ tuyệt đẹp và trái cây ngon. Chân tớ sẽ bị run." Proud trả lời.


Và thế là ba cô gái ngừng nói chuyện.


"Vậy cậu nói với gương mỗi ngày nâng cao bản thân." Noon luân phiên đưa ra ý kiến. "Báo cáo trước lớp chỉ là chuyện nhỏ. Mọi người có thể. Tại sao cậu lại không? Tớ tin cậu có thể làm được." Noon gửi sự tin tưởng của mình cho Proud qua ánh mắt. Và Proud cũng biết cảm giác của Noon. Nó làm cho trái tim cô trở nên ấm áp, vì bạn thân của cô đã tin cô một cách chân thành.


"Ừ. Noon, tớ sẽ thử." Proud gật đầu và nói với sự hăng hái.


Chính nó!!! Proud!!!


Noon nói và đập vào vai Proud một cách tự hào!! Wow!! Bạn cô có thể làm được!!


Proud biết rằng điều đó không dễ dàng. Hồi tưởng từ quá khứ khi cô còn là một đứa trẻ vẫn vậy. Nó không hề phai đi dù chỉ một ngày. Nhưng khi cô thấy sự hi vọng của Noon và Gook muốn cô vượt qua giới hạn vô hình, Proud đúng là có thêm mạnh mẽ để đối mặt với nỗi sợ. Có thể mất nhiều thời gian, nhưng sẽ không khó nếu Proud cố gắng.

docomo3Proud cười và đôi mắt cô híp lại vì sự hạnh phúc cô nhận được từ Nôn và Gook - những người bạn thân của cô.

Sau đó, Proud tự luyện tập nói trước gương mỗi ngày do lời gợi ý của Noon. Mặc dù vài lần cô đã cố gắng bỏ cuộc, nhưng sự tin tưởng của bạn cô có thể giúp cô có thêm tinh thần và làm lại. Cho đến ngày Proud phải thuyết trình lại bài báo cáo của mình, mặc dù cô hơi lo lắng, nhưng cô có thể làm chủ tâm trí của mình và tiếp tục bài báo cáo cho đến khi cô hoàn thành. Sau đó cô nhận được sự chấp nhận của bạn cùng lớp với tràng pháo tay.


Proud cảm ơn giáo viên và bước đến chỗ hai cô bạn thân đang không ngừng vỗ đầu. Sau đó cô thở dốc để xua tan căng thẳng. Cô có thể chiến thắng nỗi sợ hãi!


"Cậu thấy chứ? Tớ biết cậu có thể làm được mà. Proud, khi cậu thuyết trình trước lớp lần nữa, hãy nhớ chính xác cảm giác này. Nó không hề đáng sợ." Noon cười và nói Proud với giọng nhẹ nhàng và ấm áp.


Vào tối hôm đó, Proud, Noon và Gook nói chuyện vui vẻ với nhau ở chỗ ghế cẩm thạch lúc đang chờ giờ ra về. Nhưng có vẻ như Noon có vài ý tưởng rất tuyệt, vì vậy cô lấy tờ rơi nói về buổi hòa nhạc nổi tiếng và đáng quan tâm từ cặp cô và đặt lên bàn.


"Này các cậu!!! Chúng ta cùng đi đến sự kiện này đi." Noon mời bạn cô đi xem và cổ vũ nghệ sĩ mà cả ba đều yêu quý tại buổi hòa nhạc nhỏ. Proud và Gook bị kích thích rất nhiều. Mắt họ mở to và nhìn chằm chằm vào tờ quảng cáo. Họ giành lấy và đọc thông tin trên tờ quảng cáo.


"Khi nào họ sẽ biểu diễn?" Gook hỏi.


"Vào tối mai. Sau giờ học, chúng ta sẽ đi xe buýt đến buổi hòa nhạc. Được không? Làm ơn đi với tớ." Noon xin hai cô bạn.


"Ngày mai tớ có hẹn rồi. Lần sau tớ sẽ đi với cậu." Gook cảm thấy buồn vì cô không thể đi với Noon.

 

 

Vậy bây giờ Proud là niềm hi vọng lớn nhất của Noon.

"Thật sao? Tớ rất buồn khi nghe như vậy đấy." Noon buồn chán và cô nói với Gook cùng cảm giác thất vọng. "Còn Proud? Cậu đi với tớ được không?"

... ...!!!!?

"Tớ muốn đi với cậu, nhưng..." Proud nói, nhưng hiện tại Proud lại im lặng.

"Nhưng... Sao?" Noon vẫn hỏi Proud

 "Mẹ sẽ không cho tớ đi đâu." Proud nói.


"Cậu sẽ không nói với mẹ cậu trước. Sao cậu bỏ cuộc dễ dàng quá vậy?"


"Tớ đã biết không thể làm như thế được. Mẹ luôn từ chối tớ khi tớ xin đi một nơi nào đó."


"Thế cậu có thực sự muốn đi hay không?" Noon nhìn chằm chằm Proud và hỏi với giọng nghiêm trọng. Sau đó Proud nói thật với Noon...


Tớ muốn đi!!!


"Vậy tớ sẽ xin mẹ cậu." Noon đưa ra thử thách cho sự nghiêm chỉnh của Proud và người mẹ nghiêm trọng như ông chủ.


"Cậu thách thức quyền lực của mẹ tớ à? Tớ đã từng xin nhưng mẹ vẫn từ chối." Proud nói với khiếu hài hước.


"Không có gì mà Wiriya không thể làm được." Noon nói riêng.


Thình lình, mẹ Proud lái chiếc xe sang trọng đến công viên gần bãi đỗ xe, chỗ đó không xa lắm với chỗ Proud, Noon, Gook đang ngồi. Proud đứng dậy và lấy cặp để sửa soạn lại rồi đi đến chỗ mẹ. Trong lúc ấy, Noon chạy đến chỗ chiếc xe.


Noonc cười và chào mẹ Proud. Mẹ Proud mở cửa kính xe và đeo kính lên. Sau đó bà cũng chào Noon.


"Chào cô. Cháu là Noon, bạn thân của Proud." Noon tự giới thiệu bản thân.


"Chào, Noon. Khi Proud ở trường, nó có ngoan không cháu?" Mẹ Proud hỏi về cách cư xử của Proud khi cô ở trường.


"Proud rất dễ thương thưa bác! Cậu ấy rất tốt bụng!" Noon khen ngợi Proud


"Điều đó rất tốt. Nếu cháu có thời gian, cháu có thể đến nhà cô để học kèm. Cô luôn hoan nghênh cháu." Mẹ Proud nói với Noon một cách tử tế.


"Nhưng... thật ra cháu có việc này muốn xin cô." Bây giờ Noon thay đổi thành giọng lễ phép để xin mẹ Proud.


"Hử!!!!?" Mẹ Proud tỏ vẻ nghi ngờ.


"Ngày mai có một sự kiện vào buổi tối đấy cô. Cháu muốn xin cô cho Proud đi xem với cháu ạ." Noon nói một cách lịch sự với mẹ Proud, mà Proud sẽ không bao giờ biết được Noon hậu đậu có thể trở nên lịch sự như người trưởng thành.


Mẹ Proud im lặng giống như đang suy nghĩ việc gì, rồi bà hỏi Noon...


Lúc mấy giờ cháu?


"Dạ, sự kiện sẽ diễn ra vào lúc 6 giờ chiều. Buổi hòa nhạc bắt đầu lúc 6 giờ 30 phút ạ. Họ sẽ hát khoảng 3-4 bài sau đó là xong. Cháu nghĩ chắc khoảng 7 giờ buổi hòa nhạc sẽ kết thúc. Khi nào buổi hòa nhạc kết thúc, cháu và Proud sẽ về nhà ngay!" Noon tự tin nói và trả lời tất cả những câu hỏi mà mẹ Proud đặt ra cho cô.


Mẹ Proud nhìn mặt Noon và Proud. Bà suy nghĩ rất lâu. Có thể đồng ý yêu cầu của Noon không?


"Cháu có thể hứa cháu sẽ đưa con cô về với giờ cô đặt ra không?"


A!!! Cuối cùng mẹ Proud cũng đồng ý rồi!! Wow yeah!


"Dạ, cháu hứa. Cháu và Proud sẽ về vào giờ mà cô đặt ra! Cháu sẽ về vào 8 giờ tối." Noon nói và cười với Proud cùng với sự kích động.

7 giờ 30 phút tối!

.

.

.

.

.

Cái quái gì đang diễn ra vậy!!!? Cô lúc nà cũng giam hãm Proud à?


Noon nguyền rủa trong đầu khi mẹ Proud nói "7 giờ 30 phút tối." Mẹ Proud thật sự nghiêm khắc. Mặc dù bây giờ Noon đang cười, nhưng mặt cô trở nên lúng túng.


Không được... Bình tĩnh lại nào... Nếu mình phá hỏng, ngày mai Proud sẽ không đi với mình được.


Noon lại tự nhủ trong đầu mình. Không khí lúc này thật căng thẳng. Cuối cùng cô nói "Vâng ạ!" với mẹ Proud. Phải, Proud có thể đi buổi hòa nhạc với Noon.


"Vậy ngày mai mẹ sẽ cho con đi, Proud." Mẹ Proud cười và gọi Proud ở trong xe. Noon chào tạm biệt mẹ Proud và vẫy tay "bye bye" với cô bạn thân. Khi Proud nhìn thấy Noon vẫy tay. Nó thật ấm áp, vậy nên cô cũng cười cùng đôi mắt híp lại với Noon giống như món quà để nói "Cảm ơn cậu."


Khi Proud đang ở trong chiếc xe hơi sang trọng của mẹ, mẹ Proud nói "Noon là cô gái đáng yêu. Mẹ thấy mẹ và cô bé hợp với nhau đấy."


Proud xoay đầu và cười với mẹ "Vâng ạ! Noon là người bạn rất tốt. Con còn một người bạn nữa là Gook. Cậu ấy cũng đáng yêu."


"Proud, ngày nào đó con hãy dẫn bạn con về nhà gặp mẹ." Mẹ Proud cười.


A... Wow!!! Cảm ơn cậu, Noon, vì đã mở mắt mẹ tớ.


"Vâng ạ!" Proud trả lời với giọng vui vẻ vì tâm trạng của cô đang tốt mà nó không thể biểu lộ trực tiếp được. Điều này thật khó tin khi Noon có thể phá vỡ bức tường bằng kim cương trong tâm trí của mẹ Proud cho đến khi nó bị vỡ tận cùng. Vì vậy... những lần khác Proud có thể dùng sự giúp đỡ của Noon thường xuyên.


Vào tối hôm sau, mẹ Proud cho Proud và Noon đến sự kiện mà Noon đã đề nghị. Trước khi Noon và Proud ra khỏi xe, mẹ Proud nói lại chuyện Proud phải về trước 7 giờ 30 phút. Proud và Noon đồng ý cà chạy vội vào sự kiện kì diệu ngay lập tức giống như được trang bị chân báo.


Về sự kiện, nó thật sự thú vị và rất sôi nổi. Ở đây đông nghẹt người, người tham quan và chơi trong phòng. Có người lại đi khắp nơi trong sự kiện. Nhưng với Proud và Noon, họ đến chỉ với một mục đích...


Đó là xem nghệ sĩ mà Proud và Noon yêu thích.


Noon chọc và kéo Proud đến xem những FC đang đứng trước sân khấu. Proud nhìn những bảng LED to lớn với cảm giác kích thích. Mọi thứ thật vui. Nhưng Noon không để Proud đứng và kích thích người khác. Noon đẩy Proud đến gần sân khấu. Mặc dù chỗ mà Noon và Proud đứng không phải là dãy đầu, nhưng họ có thể nhìn thấy nghệ sĩ dễ hơn.


Chủ nhân lộng lẫy của nghi lễ bước đến và chào mọi người đang đứng xem màn trình diễn sôi nổi sẽ bắt đầu sau vài phút nữa. Có vẻ như chủ nhân lộng lẫy của nghi lễ thích nói. Tín hiệu nói bây giờ là 6 giờ 25 phút. Nếu như không có gì bị chậm trễ, Proud sẽ được xem nghệ sĩ yêu thích của cô trước cô vài phút nữa, và Proud sẽ về đến nhà vào thời gian được chỉ định.


"Cuối cùng, thời khắc mà các bạn mong chờ đã đến. Tôi tin rằng những khán giả đang đợi!! Phải không nào?" Chủ nhân của nghi lễ nói làm cho không khí trở nên sôi nổi sẽ càng sôi nổi hơn sau vài phút nữa. Vài FC giơ bảng LED của họ lên và kêu inh ỏi. Noon cũng làm như thế. Cô kêu lớn người nghệ sĩ sẽ xuất hiện ngay bây giờ. Proud cũng la hét lớn tên của thần tượng đó!


"Âm thanh thật lớn!!! Nào những người đứng sau sân khấu có thể muốn gặp các bạn. Cùng gặp anh ấy nào!!" Chủ nhân của nghi lễ nói xong và đi ra khỏi sân khấu và để những tiếng kêu hét từ phía khán giả vẫn ầm ĩ. Những nhịp điều cá nhân từ người nghệ sĩ xuất hiện với những câu chào hỏi từ sân khấu và tiếng gọi ầm ĩ lại vang lên. Chàng đẹp trai bước ra sân khấu và chào mọi người - những người đang hò hét vì vui mừng. Proud nhìn người nghệ sĩ yêu thích đang gần mình và cô hò hét vô cùng lớn. Cũng bị bị kích thích. Proud nhảy lên liên tục và giơ tay với hi vọng là nghệ sĩ trong mơ của cô nhìn cô. Nhưng có vẻ như Proud khá lùn nên anh ta không thể thấy.


Proud hát bài hát của nghệ sĩ đang hát một cách rất hạnh phúc. Cô nhìn Noon đang la hét để hát làm cô cảm thấy hạnh phúc hơn. Noon nhìn cô bạn thân đang hát cùng nhau và cô tự động ôm cổ Proud, lắc lư với nhịp điệu dễ thương và thích thú từ bài hát của người nghệ sĩ đang hát trên sân khấu. Đã bao lâu rồi Proud không "pùng cháy" dữ dội như thế? Có lẽ là từ khi cô từng đi du lịch ở công viên giải trí và cô ngồi lên tàu lượn siêu tốc với ông anh/bà chị/thằng em/con bé em họ khi cô học lớp 7. Sau lần đó, cô không có lần nào được trải qua sự kích thích như thế nữa.


Bài hát đầu tiên đã kết thúc, người nghệ sĩ đẹp trai chào hỏi mọi người với việc chọc ghẹo khán giả một chút, sau đó bắt đầu bài hát thứ hai với nhịp điệu trung.


Ồ!!! Bài hát thứ hai đã cất lên... Proud và Noon vẫy tay theo nhịp điệu vui vẻ. Để đánh giá, buổi hòa nhạc nhỏ từ vài sự kiện không thể so sánh những buổi hòa nhạc lớn khác được, vì chúng được biểu diễn hoàn toàn trong một phòng rất lớn. Đối với Proud, nghệ, sĩ, bài hát, sân khấu, khán giả và không khí thật sự đặc biệt, cô không muốn nó kết thúc chút nào.


 Đến bài hát cuối cùng, buổi hòa nhạc chọn một bài hát được đánh giá cao và mời khán giả hát cùng. Bầu trời bây giờ không có mặt trời. Bây giờ, không khí vui tươi được thay thế bằng ánh đèn sân khấu, nó chiếu sáng Proud và Noon, cùng âm thanh làm cho mọi người cảm thấy ấm áp. Proud dừng hát bài hát cô yêu thích và nhìn Noon "Cảm ơn cậu rất nhiều."


"Cậu cảm ơn tớ vì cái gì vậy?" Noon hỏi.


"Vì cậu đã xin mẹ tớ cho tớ tham dự buổi hòa nhạc tuyệt vời này." Proud trả lời.


"Cậu phải cảm ơn mẹ cậu vì đã đồng ý cho cậu đi xem hòa nhạc với tớ." Noon trả lời và đập nhẹ vai Proud. Sau đó, cả hai quay người về phái sân khấu và đu đưa theo điệu nhạc.


Khoảng thời gian vui vẻ lúc nào cũng trôi qua rất nhanh chóng. Chàng nghệ sĩ đẹp trai rời khỏi sân khấu và đi vào hậu trường. Vài câu lạc bộ vội vàng đi vào hậu trường để chụp ảnh, tự sướng với nghệ sĩ hoặc có thể là để cầm tay anh ta.


"Cậu muốn nhìn nghệ sĩ cậu thích gần hơn nữa không?" Noon hỏi Proud.


"Tất nhiên. Đi thôi!" Proud trả lời và đi với Noon.


Đi vào hậu trường rất khó vì có rất nhiều người đang chen lấn nhau. Noon kéo cánh tay Proud để dính vào cô. Nếu Noon không kéo Proud, Noon sẽ làm lạc mất Proud, và điều đó đáng để lo lắng hơn. Noon cố gắng đẩy những khán giả khác một cách lịch sự. Rất nhiều, nhiều và nhiều khán giả đã gặp người nghệ sĩ đó gần hơn, tới lượt Noon và Proud. Giấc mơ đã trở thành hiện thực. Bây giờ, Noon và Proud đang đứng gần anh chàng nghệ sĩ đẹp trai. Proud cảm thấy vui vẻ, cô cười với con mắt tạo thành một đường cong với anh ta.


"Này Proud!!! Cùng chụp vài tấm hình với nào!" Noon nói.


Proud đồng ý, nhưng khi cô mở smartphone để chụp hình , nét mặt Proud bỗng trở nên lo lắng khi cô nhìn thấy thông báo "15 cuộc gọi nhỡ" trên màn hình khóa của chiếc iPhone 4S.


Sau đó cô nhìn đồng hồ của cô, và cô nói lớn với tâm trạng hoảng sợ.


ÔI... KHÔNGGGGGGG!!!!!! BÂY GIỜ ĐÃ LÀ 7 GIỜ 20 PHÚT RỒI!!!!!


"Có chuyện gì vậy?" Noon hỏi người bạn thân đang hoảng sợ vì điều gì đó của cô, Proud cố gắng gọi cho ai đó.


"Mẹ... Con thật sự xin lỗi. Con không nghe thấy tiếng chuông... Vâng thưa mẹ. Con sẽ về nhà ngay." Proud vội vàng nói với ai đó và kết thúc cuộc gọi với vẻ mặt lo lắng. Noon đã phân tích được tình cảnh lúc này dễ dàng và ngay lập tức cố gắng giúp cô bạn thân của mình.


"Còn vài phút! Về nhà nào! Tớ sẽ đi với cậu."


Noon nói, kéo và cùng Proud vội vàng rời khỏi sự kiện giống như có cái gì đó nổ trong sân khấu và nhiều người cảm thấy hỗn loạn. Bên ngoài sự kiện, Proud và Noon trông thấy chiếc xe buýt gần nhất sẽ dừng tại trạm. Nhưng bây giờ họ đang ở khá xa với chiếc xe buýt, vậy nên họ vội vàng cho đến khi chiếc xe buýt bắt đầu tăng tốc.


"Chúng ta không còn thời gian nữa... CHẠY NÀO!!!" Noon nói.


Proud gật đầu đồng ý Noon.


May mắn thay, cô phụ xe (lơ xe) đã nhìn thấy Proud và Noon. Cô nói với tài xế "Đợi đã!!"


Cuối cùng, Noon và Proud cũng có thể đi vào xe thành công.


Nhưng... Muộn rồi...


Noon và Proud về đến nhà Proud lúc 7 giờ 45 phút.


Mẹ Proud mở cửa nhà với vẻ mặt khó chịu. Proud nhìn mặt mẹ và cô biết chuyện gì sắp xảy ra. Có vẻ nó sẽ là một thảm học lớn.


"Chào bác. Cháu thật sự xin lỗi vì đã đưa Proud về muộn. Đường bị kẹt xe rất nghiêm trọng. Noon xin lỗi vì lỗi lầm của cô.


"Nếu con biết sẽ về muộn, tại sao con không về sớm hơn?" Mẹ Proud bình tĩnh nói với cô con gái của mình.


"Xin bác đừng trách Proud. Cháu đã sai vì đã xem và thích thú với buổi hòa nhạc mà quên cả xem đồng hồ."


"Vậy nên những lần khác, bác muốn cháu giữ lời hứa với bác." Mẹ Proud cười với Noon "Đã muộn rồi, vậy cháu có thể về nhà không?"


"Cháu đã nói ba đi đón cháu." Noon trả lời.


"Vậy đi đường ẩn thận nhé cháu. Proud, vào nhà đi."


Proud nhìn Noon với tâm trí đầy lo lắng. Nhưng Noon chỉ có thể vẫy tay và nói "Tạm biệt". Cho đến khi Proud đóng cửa và đi theo mẹ vào nhà.


Proud không thể chịu đựng để nhìn vào mắt bố cô. Nhưng đây không phải là lúc có thể dùng sự giúp đỡ của bà, người đang đi vào nhà. Cả nhà chỉ có Proud và mẹ cô  - người phụ nữ đang cảm thấy rất khó chịu.


Bây giờ thì phòng khách đã trở thành một tòa án nhỏ được bao phủ bởi không khí chứ đầy sự công lý.


"Bây giờ hãy nói đến những việc đã xảy ra." Mẹ Proud mở câu hỏi.


"Buổi hòa nhạc bắt đầu lúc 6 giờ 30 phút. Nhưng ca sĩ phải đến 7 giờ 10 phút mới hát xong ạ." Bị cáo nhìn từ xuống dưới và thảo luận.


"Tại sao con lại phải nhìn xuống dưới?" Mẹ hỏi.

docomo2

Proud giống như một bị cáo đang nhìn lên mẹ mình, xuất hiện những giọt nước mặt từ áp lực cô phải chịu.


"Con biết rằng mẹ rất ghét những người không chịu giữ lời hứa mà!"


"Con đã cố gắng... Nhưng chỉ 15 phút... Con đã không thể đến." Proud nói trong buồn bã.


"Sao con không biết quản lý thời gian đúng cách? Đừng dùng nó giống như một lời xin lỗi. Con được đi chơi và con không bao giờ chịu giữ những lời hứa con đã hứa với mẹ. Vậy nên, lần sau mẹ sẽ không chấp nhận cho con đi đâu nữa." Mẹ Proud nói lớn hơn giống như tuyên bố "đó là quy luật mới". Nó làm Proud không thể chịu đựng việc phải giữ những giọt lệ nữa (Nó làm Proud không thể chịu đựng được và bật khóc). Những giọt nước mắt không ngừng lăn dài trên má. Khi cô cố gắng gạt nước mắt, chúng không chịu dừng lại mà cứ thế rơi.


"Mẹ la con vì mẹ yêu con. Hãy nhớ rằng nếu mẹ không la mắng, lúc đó con sẽ buồn." Mẹ Proud nói nhẹ lại, nhưng nó vẫn mang những lời dạy dỗ.


"Con xin lỗi." Proud lại nói câu nói quen thuộc đó, rồi cô lấy tay gạt đi những giọt nước mắt vẫn còn trên má. Rồi mẹ Proud cho Proud đi tắm. Sau đó, cô bị cáo nhỏ cầm cặp và đi vào phòng, ngả người lên chiếc giường quen thuộc và nắm lấy con mèo Kitty, hôm nay nó cũng buồn giống Proud. Proud thở sâu và cố gắng hiểu về sự nghiêm khắc mẹ đã làm với cô, đó là bởi vì mẹ muốn cô trở thành một cô gái ngoan. Mặc dù nhiều khi cô cảm thấy mẹ thật khắc nghiệt và cô muốn nói gì đó với mẹ, nhưng Proud biết làm như thế chỉ là vô ích, và mọi thứ còn có thể trở nên tệ hơn. Vậy nên mỗi lần nghĩ như thế, cô đều đặt con mèo Kitty nằm xuống và đi tắm.


Sau bữa tối, Proud trở về phòng, mở máy tính và nói chuyện với Noon qua Skype. Khi Noon chấp nhận cuộc gọi của Proud, Proud cũng nhìn thấy Noon đang mặc đồ ngủ và đeo một cặp kính dày màu đen trông có vẻ không giống bình thường.

6

"Proud. Cậu sao rồi?" Noon hỏi Proud với sự quan tâm.


"Tớ bị la rất nhiều." Proud buồn bã nói.


"Proud, tớ xin lỗi. Tớ đã làm cậu bị la." Noon nói về lỗi của mình.


"Đó không phải lỗi tại cậu. Mẹ tớ thật sự rất nghiêm khắc bằng với nơi sâu nhất của địa ngục. Tớ không hiểu nổi, tại sao tớ chỉ về nhà muộn 15 phút, mẹ tớ đã nổi giận với tớ giống như đang giết ai đó." Proud bắt đầu pùng cháy áp lực của mình với Noon. Khi cô nhắc lại thời điểm đó, nước mắt của cô lại rơi xuống một lần nữa.


"Proud... Đừng buồn. Cũng đừng khóc." Noon nhìn thấy những giọt nước mắt của Proud và cô nói nguyện vọng cho Proud.


"Tớ xin lỗi, Noon. Tớ cảm thấy áp lực. Cậu không nên nhìn lúc tớ đang khóc." Proud nhìn thẳng và lau nước mắt. Và cô cố gắng cười dẫu cho trái tim cô đang đau khổ.


"Ô!!! Đừng buồn mà Proud. Ít nhất cậu cũng biết mẹ cậu yêu cậu rất nhiều. Và cậu có tớ là bạn. Tớ vẫn ở bên cậu, Proud." Noon nói để báo Proud nên suy nghĩ tốt hơn và cô đưa ra nguyện vọng cho cô bạn thân. Khi Proud nhìn thấy khuôn mặt quan tâm của Noon, cô cảm thấy khá hơn, cô không thể thảo luận cô cảm thấy giống như một bài phát biểu như thế nào.


"Cảm ơn cậu rất nhiều, Noon." 


"Bởi vì cậu là bạn tớ mà." Noon cười với Proud.


"Tớ thấy may mắn vì cậu là bạn thân của tớ." Proud nói lên cảm xúc của mình. Nếu cô không có Noon, cô sẽ chỉ có thể ôm con mèo Kitty và khóc một mình.


"Cậu lại biến thành nữ hoàng bi thảm nữa rồi!!!!" Noon cười và dừng lại ngay lập tức khi cô nghĩ đến điều gì đó.


"Đợi chút nhé..." Chủ nhân của ý tưởng rời khỏi màn hình và quay lại cùng với thỏi son đỏ trên tay.


"Cậu đang làm gì vậy?" Proud hỏi Noon. Noon trả lời bằng cách mở miệng và dùng thỏi son giống như trong chương trình quảng cáo. Sau đó, cô mút môi để phát ra tiếng "Por!!" từ miệng của cô với vẻ quyến rũ.


"Tớ gửi nụ hôn của tớ cho cậu để cậu cảm thấy khá hơn." Noon làm giọng nói trở nên quyến rũ, rôi cô đưa miệng lại gần webcam và gửi nụ hôn cho Proud. Proud hoảng sợ và hét lên. Cuối cùng, cô cười vì trò đùa hài hước của Noon. Noon thích chọc ghẹo Proud. Vậy nên Noon liên tục gửi nụ hôn của cô cho Proud cho đến khi tâm trạng Proud trở nên vui vẻ.


"Tớ thấy cậu đang cười, tớ cảm thấy tốt rồi." Noon ngồi lại vào ghế và nhe răng cười với cô bạn thân. Proud cũng nhe răng cười với tâm trạng tốt giống như sự đáp lại. Có vẻ như nhe răng ra cười tượng trưng cho sự vui vẻ mà cả hai người họ đem lại cho nhau mà không cần nói bất cứ điều gì.


Tại trường vào ngày hôm sau. Buổi sáng, Proud ăn tráng miệng với Gook ở chỗ ghế cẩm thạch.


"Buổi hòa nhạc như thế nào?" Gook hỏi.


"Rất vui." Proud trả lời với giọng khàn khàn.


"Tớ nghe giọng cậu, vậy nên tớ có thể biết nó thật sự rất vui. Cậu la hét đến mức khàn tiếng luôn rồi kìa."


Proud cười với Gook. Thật ra Gook chỉ nói đúng một nửa. Còn một lý do khác nữa, đó là cô đã nói chuyện, cười với Noon vào đêm qua. 


Sau đó Noon bước đến và cầm cặp, cô còn nghiêng đầu nữa. Proud không thể chịu đựng để cười Noon khi cô nhìn thấy cố gắng của Noon để điều khiển đầu của mình thẳng lại. Nhưng cổ Noon bị đau, cho đến khi cô lại nghiêng đầu.


Noon đi đến chào Proud và Gook. 


"Cậu đã làm cái quái gì vậy? Cổ của cậu vẫn bị vẹo." Gook hỏi Noon.


"Tớ đã ngủ tại máy tính." Noon xoay đầu với tâm trạng khó chịu về phía Proud như có ý là "tại cậu đó!!!"


"Cậu có đau nhiều không? Tớ sẽ xoa bóp cổ cho cậu." Proud đứng lên và bắt đầu xoa bóp cổ Noon.


"Ouch!" Noon la rất lớn cho đến khi những học sinh đang ở gần Noon dừng lại và nhìn cô. Noon dùng ánh mắt to tròn của mình nhìn chằm chằm Proud và la hét trong sự đau đớn.


"Đang đau cổ? Chỉ một lúc thôi. Cậu sẽ được chữa. Nhưng nỗi đau trong tim cậu sẽ mất rất nhiều thời gian để chữa." Proud lấy câu trích dẫn từ những miếng dán được cắm bên cạnh những chiếc xe tải và dùng nó. Gook và Noon cười vì câu trích dẫn đó rất nhiều, cậu thích dẫn đó thật sự ngớ ngẩn. Vào lúc đó, Proud, Noon và Gook không hiểu triệu chứng của một trái tim đang bị tổn thương là gì, và phải chữa trị nó trong bao lâu.

Cho đến khi... Proud nhận ra con người thật của mình... 


CÒN TIẾP...

Bản dịch này còn được đăng trên Wordpress (click vào).

Chú ý: Nếu bạn muốn đem bài viết đi bất kì đâu thì bạn cũng phải để lại link nguồn bài viết, tên người dịch sang tiếng Anh và tên người dịch sang tiếng Việt (là mình).