Thứ Hai, 14 tháng 3, 2016

Pinky Promise chương III "Sáng tỏ!"

asdfBản tiếng Anh

(Dịch bởi Campzzz - Twitter)

Một năm sau...
Bây giờ tôi đang học lớp 11, vậy nên tôi phải chú tâm hơn vào việc học...
Proud đã nhiều lần nhắc bản thân như thế. Cô không muốn bị đánh bại với người mẹ đối xử với cô. Không chỉ chú tâm học trên lớp, siêng năng làm bài tập về nhà và đọc lại những cuốn sách. Cô không hề khác biệt với các học sinh Thái khác, đó là phải học tại các trường dạy kèm vì duy nhất mục đích mà tất cả mọi người đều mong muốn.
Đó là trở thành học sinh tại trường Đại học danh tiếng mà họ được kì vọng.
Mọi người học tại trung tâm dạy kèm.
Proud và Noon không hiểu những gì mà Giáo viên Vật Lý dạy họ ở trường. Vì họ không hiểu về lý thuyết và những mối liên hệ phức tạp, họ không thể với tay tới được, nó quá cao siêu rồi. Và cứ mỗi lần dạy, giáo viên sẽ mô tả trong vòng 20 phút. Sau đó, cô ấy lại kể về chuyện riêng của gia đình mình, ví dụ như thằng con trai yêu dấu của cô có được suất học bổng học chương trình Master ở Áo, hay con gái cô sẽ làm đám cưới và hàng loạt những câu chuyện khác chẳng liên quan gì đến môn Vật Lý. Vậy nên Proud và Noon đã quyết định cùng đi học thêm môn Vật Lý ở một trung tâm nổi tiếng tại Siam Square. Gook là người học khá giỏi Vật Lý, cô cũng quyết định học thêm tiếng Anh với giáo viên nổi tiếng ở Sam Yan.
Vì lười giành chỗ ở nơi dạy trực tiếp, Proud và Noon quyết định học Vật Lí với gia sư tên "Suchart" ở xem DVD. Không khí ở xem DVD không áp lực như ở nơi dạy trực tiếp. Có nhiều bàn giảng được xếp lại với nhau thành hàng. Ở đây có 6 cái TV LED được gắn xung quanh phòng học để tất cả các học sinh đều được xem. Proud thường bị kích động với vài tình huống nhỏ, ví dụ như vào buổi học đầu tiên, cô đề nghị Noon chọn chỗ trong phòng học sớm hơn những học sinh khác. Rồi cô mở cuốn sách mới vừa mua được và ngửi mùi giấy. (Và cô mời con bé bạn thân cùng ngửi "Mùi hương của kiến thức mới".) Sau đó, cô lấy vài cây bút nhiều màu, giấy ghi việc và sắp xếp chúng lên bàn mà cô đang ngồi.
Cái lý do của việc sử dụng nhiều bút đó là... khi Proud xài nhiều màu bút, nó sẽ dễ dàng hơn cho việc đọc và xem lại kiến thức Proud đã ghi chép. Proud nghĩ đó là một niềm vui nhỏ mỗi khi cô học ở bầu không khí áp lực. Cuối cùng thì cô cũng chỉ dùng mỗi cây bút bi xanh và bút dạ, vì giáo viên dạy Proud dạy rất nhanh, nên Proud không có thời gian để thay đổi cây bút màu khác.
Việc học của Proud và Noon là một chu kì. Sau khi học trên trường > Đến Siam Square > Học ở lớp gia sư > Giải lao > Học tiếp > học xong tại lớp gia sư > chờ bố mẹ đến đón. Hẳn là Proud và Noon đã đôi lần thấy lười và muốn dạo Siam Square cùng nhau do họ buồn chán khi phải nhìn chằm chằm vào cái TV LED và ghi chép lại. Nhưng Proud và Noon vẫn tự nhắc bản thân rằng "Không được làm thế." Noon thường nói với Proud "Nếu cậu làm điều gì đó lần đầu tiên, cậu sẽ làm lần tiếp theo." Vậy nên cả hai vẫn giữ thống kê là không bao giờ vắng mặt tại lớp gia sư. Nhưng đôi lúc họ nói chuyện với nhau trong trường gia sư. Noon thích thú với việc kể những câu chuyện vui cho Proud cho đến khi cô ngừng cười mà không quan tâm đến bất kì ai trong lớp gia sư. Sau đó cô cười nhỏ lại để thứ lỗi với các bạn học trong lớp gia sư.
Không chỉ để học, với những học sinh khác, trường gia sư này còn là nơi để làm quen những bạn mới khác giới từ trường khác. Không ngoại trừ Proud. Dẫu cho cô không học tại trường gia sư vì lý do đó, nhưng cuối cùng... cô cũng gặp một người.
Cứ mỗi lần Proud và Noon đến lớp gia sư trước, họ thường nhìn những học sinh mặc quần sóoc  màu xanh đang nói chuyện với nhau ở cầu thang. Và Proud cảm thấy như có ai đó nhìn trộm mình khi cô bỏ qua họ. Mặc dù không hứng thú, cơ mà Proud lại không thể ngưng nhìn cậu ta. Cô xác nhận là cô không tự suy diễn ra, vì khi cô nhìn lại, cậu trai đó đã tránh được sự quan sát của Proud nhanh chóng.
Trong 15 phút giải lao, Proud nói Noon đi vệ sinh, nhưng Noon đang cố gắng ghi chép lại những kiến thức cần thiết. Nên Noon từ chối Proud. Proud đi khỏi lớp gia sư một mình.
Khi cô đang đi vệ sinh, cô bước đi và nhìn xuống nhà vệ sinh như bình thường. Cho tới khi cô nghe được giọng nói của vài chàng trai.
"Cậu!!" Âm thanh đó thật sự rất gần tai Proud, đến khi Proud nhìn lên. Cậu ta cười với cô. Proud nhớ cậu ta là một trong những chàng trai ở cầu thang.
"Hử?" Proud trả lời thiếu tự tin.
"Bạn tớ muốn nói chuyện với cậu." Chàng trai niềng răng chỉ về phía bạn mình. Proud nhìn chỗ bạn cậu ta, bởi vì cô muốn biết ai muốn làm quen cô. Và điều cô nhìn thấy là một chàng trai đang học ở tường, cho đến khi có người để ý rằng cô đã phát giác ra.
Cậu ta là người vẫn nhìn cô.
Cậu ta cao và gầy. Đầu tóc gọn gàng. Có vẻ như cậu ta đang ngại Đôi mắt to của cậu ta và đôi mắt của Proud chạm nhau vài giây, nhưng cậu ta tránh ánh nhìn của cô ngay lập tức. Bọn bạn trêu chọc vẻ ngượng ngùng của cậu ta. Proud nhìn đằng sau vì cô cũng cảm thấy ngại. Đây là lần đầu tiên yêu khi Proud được một chàng trai khác quan tâm. Trái tim cô gào thét và đập loạn lên. Máu trong cơ thể cô được bơm không ngừng cho đến khi má cô vô tình béo ra. Mặc dù mặt cậu ta không đẹp trai như thiên thần, nhưng nó lại khiến cô cảm thấy ấm áp. Có vẻ tâm trí ra lệnh cho cô tạm thời ngừng phân tích, cô cũng cho ID Wechat của mình cho cậu ta. Rồi cậu ta nói "Cảm ơn" và đi lại chỗ lũ bạn với vẻ rất tự hào. Proud nhìn cậu ta, người thích thú cô, và cô mỉm cười lại với cậu. Cậu gật đầu và cười nhẹ với Proud giống như "Cảm ơn."
Proud đi đến ngồi cạnh Noon trong lớp gia sư. Tâm trí cô vẫn còn lơ lửng vì chuyện hồi nãy.
"Cậu ngất trong bồn cầu hay gì vậy? Lâu quá nhé." Noon chọc.
Proud không trả lời và vui vẻ mỉm cười với Noon.
"Cậu ra khỏi nhà vệ sinh và thay đổi tâm trạng nhanh thật đấy." Noon lấy tay sờ chán Proud ý là "Cậu ổn chứ?". Proud cười và muốn thay đổi chủ đề. Mặc dù Proud muốn kể chuyện lúc này cho Noon, nhưng cô thấy lo lắng. Nếu Noon biết chuyện đó, cô ấy không thích và nói "Không được làm quen với họ."Cỏ vẻ cô thấy khó chịu nên cô sẽ giữ chuyện đó cho bản thân mình.
Suchart, giáo viên trên TV LED gọi mọi người học với thầy. Noon tự động nhìn lên TV LED, nhưng Proud lấy chiếc Samsung Galaxy S5 đang rung trong túi của cô ra. Yeah!!! Cậu ta chào hỏi cô. ID Wechat của cậu là "九". Đó là chữ Hán mà cô không biết.
 : Cảm ơn cậu.
Proud: Ừ. Bây giờ tớ đang học. Nói chuyện sau nhé.
Proud giữ smartphone trong cặp và dành sự chú ý đến kiến thức mà giáo viên đang dạy mặc dù nó là từ DVD. Nhưng có vẻ như tâm trí của Proud đang lơ lửng và cô không thể điều khiển cho tâm trí của mình quay lại.
Mẹ đón Proud > vẫy tay để nói tạm biệt với Noon > mở cửa > ăn tối > nói vài chuyện > và vân vân. Mọi thứ xảy ra giống như nó nên xảy ra, Proud không thể dành sự chú ý cho những gì đang diễn ra. Khi cô cầm đĩa để rửa, Proud vội vàng cho đến khi mẹ cô răn cô "Không được cẩu thả." Proud cũng giảm tốc độ rửa chén.
Proud đóng cửa phòng lại. Rồi cô lấy smartphone ra và mở khóa màn hình. Ôi!!! "九" lại nhắn tin nữa này.
: Nếu cậu có thời gian, làm ơn chào tớ nhé.

Sau đó Proud trả lời lại.


Proud: Xin chào.

Tin nhắn của Proud được đọc ngay lập tức!!! Vì thế người dùng tên "九" nhắn tin lại.


: Chào Proud, tớ là Gao.

Proud thấy khó hiểu vì cậu ta có thể biết tên cô.


Pr0ud: Làm sao mà cậu biết tên tớ?
 : Tớ nhìn ID của cậu.

"Ôi không!!! Mình thật ngớ ngẩn..." Proud tự trách bản thân trong lòng.


Proud: Tớ có thể đọc ID của cậu như thế nào?
 : Nó là một từ tiếng Hán. Nó đọc giống như “Jiǔ” nghĩa là “Chín.” (Trong tiếng Thái, Gao = Chín. Ở Thái Lan, 9 là một con số tốt lành, may mắn.)
Proud: Ừ. Cậu học tiếng Hán à?
 : Ừ. Gia đình tớ là người Trung. Cậu muốn học không? Tớ có thể dạy cậu.
Proud: Tớ sẽ nói với cậu sau. Tiếng Anh của tớ khá tệ LOL.
Proud và Gao chay với nhau rất hợp. Mặc dù Gao là một anh chàng nhút nhát, nhưng Proud thấy cậu ta có khiếu hài hước đó, vả lại cô thấy vui khi chat với cậu ta cho đến khi cô cười với cậu. Thỉnh thoảng cô tạm dừng chat với Gao để đi tắm, cô có thể hay nhìn smartphone, nó được đặt trên bàn học.
Một tiếng sau. Proud gập quyển vở bài tập lại. Để bóp bút Kitty vào cặp. Sau đó, cô lấy smartphone và ngả lưng xuống giường. Oh!!! Noon gửi tin nhắn trò chuyện qua video call. Nhưng đêm nay, Proud có người khác, người mà cô muốn nói chuyện nhiều hơn cả Noon.
Proud: Bây giờ tớ muốn đi ngủ rồi... Lúc khác nói chuyện nhé.
Noon: Hử!!!? Ừ...
Proud gửi nhãn dán Kitty đang ngủ cho Noon. Rồi cô nhắn tin cho Gao.
Proud: Tớ làm xong bài tập rồi đây.
九 : Cậu thật siêng năng!
Proud: Nó là như thế-như thế. Hahaha.
Cuộc nói chuyện làm Proud biết vài thứ về Gao. Cậu học lớp 11 ngành Khoa học - Toán tại một trường nam sinh. Gao học Vật Lý ở lớp gia sư bên cạnh lớp Proud và Noon đang học. Lần đầu tiên Gao thấy Proud là lúc Proud và Noon đang ăn kem ở tầng trệt của trường gia sư và Gao thấy say mê khi cậu nhìn thấy Proud. Sau đó, cậu ngồi ở cầu thang để được nhìn thấy Proud. Vì Gao thấy ngại, nên cậu không dám đến chào hỏi Proud trực tiếp, bởi thế cậu mới dùng anh bạn niềng răng để xin ID Wechat. Khi Proud đọc tin nhắn đó, cô vẫn e thẹn mỉm cười và say đắm giống như những cô gái khi họ đang crush ai đó. Proud không thể thừa nhận với bản thân mình là nói chuyện với Gao làm trái tim cô được lấp đầy bởi sự hạnh phúc đến kì lạ. Và cô không thể biết nó sẽ trôi qua trong bao lâu.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa...
"Proud." Mẹ Proud gọi làm cô ngừng ngừng mơ mộng về crush. Proud vội giấu smartphone xuống dưới cái gối dễ thương của cô.
"Con không khóa cửa đâu ạ." Proud nói lớn. Sau đó, mẹ cô mở cửa cùng với ly sữa trên tay.
Mẹ Proud đi đến ngồi xuống cạnh giường của Proud. Bà đưa ly sữa cho Proud. Proud cảm ơn mẹ và nhận ly sữa từ tay mẹ.
"Con sao rồi? Việc học có nặng nề lắm không?" Mẹ hỏi.
"Việc học đúng là nặng nề mẹ ạ. Con có quá nhiều bài tập về nhà, bài báo cáo." Proud trả lời.
"Con đang học lớp 11, bởi vậy con nên siêng năng và dành sự chú ý cho việc học càng nhiều hơn nữa vì một tương lai tương sáng của con." Mẹ nghiêm trọng nói.
"Vâng." Proud đồng ý với quan điểm của mẹ.
Mẹ ôm và hôn má Proud. Proud cũng hôn lại má của mẹ người con gái làm đẹp lòng. Nhưng khi mẹ nói "ngủ ngon" và ra khỏi phòng. Proud cũng xem để chắc chắn rằng mẹ cô đã đi khỏi. Sau đó, cô lấy smartphone từ dưới gối lên để chat với Gao.
Proud: Tớ đến rồi đây.
九 : Cậu đã đi đâu vậy?
Proud: À, tớ nói chuyện với mẹ.
九 : Proud.
Proud : Hả?
九 : Tớ muốn hẹn hò với cậu ở Siam Square.

Proud đọc tin nhắn đó và cô không nói nên lời. Tâm trí đang suy nghĩ cô sẽ viết gì. Nhưng khi Proud cố gắng gõ, Gao đúng lúc gửi tin nhắn cho cô trước.


九: Nếu không tiện thì cậu đừng bận tâm. Tớ nghĩ như vậy thì quá nhanh. Hahaha.

Từ sâu trong con tim, Proud cũng muốn hẹn hò với Gao. Nhưng cô muốn lúc cô đi cùng Gao phải được giữ bí mật, nó không được để bất kì ai biết, ví dụ như mẹ cô. Bởi vì nếu có ai biết, sự hỗn độn sẽ xảy ra. Rồi cô nhắn cho Gao.

Prao : Ừ, nhưng tớ có một điều kiện.

Buổi sáng ở lớp 11/1 vào một ngày nóng bức, Kirati, giáo viên dạy tiếng Anh này dạy bằng cách để các học sinh đánh vần từ vựng trong cuốn sách tiếng Anh cùng với đọc và dịch cho các các bạn cùng lớp. Cái tiết học đó rất chán. Proud không chú ý những chuyện đang xảy ra trong lớp, vì ngay lúc này, cô đã dành sự quan tâm cho chuyện khác, cô vẽ một bức tranh trên khoảng trống của cuốn sách tiếng Anh. Vâng, Proud đang vẽ một chàng trai, anh ta được thể hiện bằng từng chi tiết, từ mái tóc, đến ánh mắt quyến rũ đầy thu hút. Mũi cao, và có mụn trên mặt anh ta. Đúng, anh ta có một ít râu trên mặt giống như những anh chàng khác. Nhưng... ừm... ai đó chỉ cây bút dạ vào và cây bút đó đang cố gắng viết lên khuôn mặt anh ta trên bản vẽ của Proud. Proud hoảng sợ và nhanh như cắt, cô ngay lập tức giữ lấy cuốn sách. Rồi cô nhìn Noon, con người đang cầm cây bút dạ kia.
"Ai đó?" Noon hỏi Proud.
"Nichkun." Proud nói về một ngôi sao nào đó mà cô có thể nhớ lúc này.
Noon đưa đầu lại gần bản vẽ của Proud để nhìn anh ta rõ hơn.
"Này... Nhưng... người trong bức vẽ này trông giống như ai đó tớ đã từng nhìn thấy rồi. A, tớ đã từng thấy cậu ta ở trường dạy kèm." Noon cau mày và nghi ngờ về anh chàng mà Proud vẽ trong sách.
"Không không không!" Proud có chút mê dại.
"Này!!! Trông cậu thật đáng ngờ." Noon nghĩ ra một việc thú vị, nên cô cầm cây bút dạ đưa lại gần mặt Proud. Sau đó, Proud né cây bút đó cho đến khi Noon phải tiến gần về phía Proud hơn.

Proudfah, Viriya!!!

Proud và Noon hoảng sợ, nhưng kì lạ, chủ nhân của giọng nói đó đi đến chỗ họ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Proudfah. Hãy đánh vần từ đó!" Giáo viên tiếng Anh nghiêm khắc ra lệnh.
Proud đứng dậy. Cô chẳng biết các bạn đang đọc từ nào. May mắn là Noon đã nói gián tiếp với Proud bằng cách dùng cây bút dạ để dánh dấu từ đó trên sách giáo khoa của Proud. Proud đọc từ đó và cô nói...
"S-E-C-R-E-T Secret nghĩa là che giấu điều gì đó một cách kín đáo." Proud nói với giáo viên một cách tự hào. Có vẻ giáo viên cảm thấy ấn tượng vì Proud không chú tâm vào bài học nhưng cô biết từ "secret".
"Em rất may mắn, Proudfah. Em và Viriya có thể ngừng chơi đùa, làm việc không thích hợp trong giờ học không? Nếu em không chú tâm vào bài học, em có thể ra khỏi lớp NGAY BÂY GIỜ!" Kirait mắng Proud và Noon vì họ chơi đùa với nhau mà không để ý đến bài học. Rồi thầy gọi học sinh khác nói từ vựng và dịch lại nó.
Proud nhìn Noon. Cô không biết phải tức giận với Noon như thế nào nữa. Tại Noon nên Proud mới bị phạt đứng lên để đọc từ vựng. Nhưng nếu Noon không giúp cô, có thể Proud còn bị phạt nặng hơn nữa.
Nhưng khi Proud nhìn cô bạn thân không biết xấu hổ đó, cô không thể tha thứ để cười với cậu ta.
Vào bữa trưa. Căn-tin luôn có nhiều học sinh đang học đang ăn trưa. Noon và Gook cũng thường thường ăn trưa. Nhưng Proud vẫn đang dùng smartphone. Noon nhìn Proud, hôm nay cậu ấy thật bất thường, cậu ấy sử dụng smartphone quá nhiều. Cô không thể tha thứ cho sự "đam mê" smartphone của Proud nên đã nói thẳng với Proud...

Bữa trưa của cậu lạnh hết rồi kìa. Có vẻ cậu nghiện smartphone nặng lắm rồi đấy!

"Ai đang chat với cậu vậy?" Gook hỏi Proud với giọng điệu trêu chọc.
"Có anh chàng nào đó đang tán tỉnh cậu à?" Noon nghi ngờ hỏi.
"Không!!!" Proud nói và để smartphone vào túi ngay lập tức. Rồi cô dùng bữa trưa mà không nói hay làm bất cứ điều gì. Sau đó, Proud có một ý tưởng...
"Noon. Hôm nay tớ có việc với mẹ. Tớ sẽ không đến trường gia sư. Nên cậu ghi chép và tớ sẽ viết lại bài của cậu sau."
"Ừ." Noon đồng ý.
Proud cười với Noon, nhưng đó là nụ cười hèn hạ xuất phát từ sự lừa dối người bạn thân.

A... Bây giờ là 17 giờ 30 phút...
Vào lúc này Proud nên học với Noon tại trường gia sư, nhưng cô đang đứng đằng trước cửa hàng bách hóa không xa trường gia sư lắm. Proud không phải đợi lâu, vì Gao đang đến và vẫy tay như một lời chào.
"Tớ xin lỗi nha. Cậu đợi lâu chưa?" Gao nói và lấy tai nghe ra khỏi smartphone và bỏ vào túi.
"Tớ cũng vừa tới thôi." Proud nói và cười một nụ cười chân thành với Gao.
"Bây giờ cậu đi ăn tối với tớ không?"
"Ừ. Tớ đói rồi." Proud trả lời.
Cả hai đi bộ vòng quanh cửa hàng bách hóa để tìm một nhà hàng được quan tâm. Cho đến khi họ quyết định dùng bữa tới tại một nhà hàng Nhật. Trong nhà hàng đó không đông lắm. Lúc đầu Gao muốn ngồi gần cửa kính, nhưng Proud muốn chọn chỗ ngồi bên trong nhà hàng. Gao biết điều kiện của Proud nên cậu đồng ý.
Proud xem thực đơn để chọn món. Đôi lúc cô nhìn Gao đang chọn thực đơn một cách nghiêm túc. Proud cảm thấy khi Gao cau mày để lựa chọn tỉ mỉ, Gao thật dễ thương. Cho đến khi bồi bàn đi đến chỗ Proud và Gao để ghi món ăn họ chọn. Proud chọn thịt heo Kurobuta vớicơm cà ri và hai ly trà xanh. Gao chọn một phần sashimi.
"Món ăn của hai em sẽ được mang ra 15 phút nữa." Bồi bàn nói với Proud và Gao. Sau đó cô rời khỏi bàn của Proud và Gao. Bây giờ Proud và Gao đang ngồi với một không khí yên tĩnh. Proud muốn thoát khỏi bầu không khí yên ắng đó bằng cách lấy đũa.
"Proud. Lấy đũa và tách chúng ra khỏi nhau." Gao mời Proud làm điều gì đó khá thú vị.
Proud lấy đũa ra khỏi bao giấy. Rồi cô tách chúng khỏi nhau. Gao nhìn đôi đũa Proud đang tách. Ồ!!! Proud kéo mạnh mà nó không bị nghiêng.
"Ồ!!!" Gao xen vào.
"Sao?" Proud hỏi.
"Có người từng nói nếu một người nào đó tách đũa ra mà nó không bị nghiêng, họ sẽ được may mắn trong tình yêu." Gao diễn giải.
"Thật chứ?" Proud nhìn đũa của mình và cười. Proud không chắc rằng Gao có đang nói gián tiếp điều gì không.
"Vậy cậu thử đi." Proud cũng muốn biết Gao tách đũa ra như thế nào.
Gao nhắm mắt và tách đũa. Tiếng phát ra. Gao mở mắt. Ồ! Đũa của cậu cũng hoàn hảo như Proud. Proud và Gao nhe răng ra cười trong vô thức mà không nói bất cứ điều gì.
Nhiều người đang đi vào nhà hàng Nhật mà Proud và Gao đang hẹn hò với nhau. Mặc dù trong nhà hàng có khá nhiều người, nhưng với Proud và Gao... Lúc này, chỉ có họ đang gửi những khoảnh khắc ngọt ngào cho nhau như trong những series phim Hàn Quốc trên TV. Sau khi ăn bữa tối, cả hai ăn kem và đi bộ với nhau khá lâu.
Khi Proud và Gao đi với nhau trong Siam Square, Proud nhìn trò chơi gắp thú ở gần cô. Sự dễ thương của những con thú trong cái máy làm Proud tiến lại gần và kề sát mặt vào để nhìn mèo Kitty một cách say đắm. Trong khi đó Gao đi đến khu vực đổi tiền và cho đồng tiền vào để chơi gắp thú.
"Cậu muốn con nào?" Gao bình tĩnh hỏi Proud. Giọng của cậu thể hiện rằng cậu đang quan tâm Proud bằng một trái tim chân thành.
"Con đó!!" Proud chỉ vào con mèo Kitty mà cô nghĩ nó sẽ được gắp dễ dàng.
Gao điều khiển cái trục đến chỗ của con Kitty. Khi cậu nhấn nút, cái trục ở phía trên mèo Kitty mở ra và từ từ xuống chỗ Kitty. Nhưng... Ồ!!! Gao đã không thành công. Cậu không thể có được con thú đó.
Gao bỏ tiếp 10 Baht và bắt đầu chơi gắp thú. Cậu đã thử rất nhiều lần, mệt, mệt, mệt và kết quả vẫn luôn là thất bại. Có vẻ như lấy Kitty khá dễ, nhưng tại sao Gao lại không được? Trong khi đó Proud muốn Gao ngừng chơi (lừa dối) gặp thú, nhưng Gao không đồng ý. Bởi vì sự cố gắng của cậu vào lúc này đang đánh bại cái trò chơi gắp thú đáng nguyền rủa này!
Thời gian trôi qua nhanh chóng. Proud nhìn đồng hồ và lúc đó là 19 giờ.
"Bây giờ tớ phải về nhà rồi." Proud lo lắng nói.
Gao bỏ tiếp 10 Baht và cậu quay đầu nói với Proud "Vậy để tớ chơi lượt cuối cùng đã."
Proud đồng ý và nhìn Gao dùng sự cố gắng để đánh bại trò chơi gắp thú. Cậu lại điều khiển trục để lấy con Kitty. Đây là cơ hội cuối cùng của cậu. Khi cậu đang điều khiển cái trục, Gao nói với Proud...
"Proud, bây giờ cậu hãy nhấn nút đi!"
Proud gật đầu và nhấn nút. Cái trục mở ra và từ từ xuống chỗ Kitty. Bây giờ, tim cô đang đập mạnh. Cô đưa người về phía trước. Đôi mắt nhìn chăm chằm vào cái trục đang nhấc con Kitty.

Làm ơn... Làm ơn... Tôi muốn nhận được con Kitty đáng yêu đó.

Khi cái trục xuống chỗ con Kitty, nó đóng lại và...
Cuối cùng, cái trục có thể giữ được con Kitty!!!! Wow!!!

ĐÚNG! ĐÚNG!! OH YEAH!! WOW!!! WOAH!!! YEAHHHHHHHH!!!

Proud và Gao nhảy lên, ôm nhau trong vô thức vì họ quá vui. Cuối cùng Proud cũng có được Kitty!!!
Cái trục di chuyển đến chỗ cái ống. Rồi nó mở ra và Kitty rơi xuống chỗ nhận của trò chơi gắp thú. Gao lấy con Kitty và đưa nó cho Proud, cậu nhe răng cười hãnh diện và nói "Tớ cho cậu đấy."
Proud nhìn vào đôi mắt Gao. Đôi mắt đó làm Proud chạm được vào cảm xúc của Gao. Gao mãn nguyện về lòng dũng cảm và sự tự hào. Proud nghĩ rằng Gao tự hào về sự cố gắng của cậu. Và nếu Proud tự nghĩ như thế, Gao cũng sẽ hãnh diễn mà trao món quá quý giá cho cô.
"Gao, cảm ơn cậu rất nhiều." Proud nhận con Kitty từ tay Gao. Cả hai cười với nhau vui vẻ.
"Đi thôi! Bây giờ là lúc Cinderella phải rời khỏi!" Chàng hoàng tử của Proud nói.

Proud vẫy tay với Gao thay cho lời tạm biệt, đó là ngôn ngữ cơ thểmà mọi người thường dùng khi họ rời đi. Proud để con mèo Kitty mà Gao lấy được từ trò gắp thú vào cặp, rồi cô thấy Noon đang ở trường gia sư.
Proud quyết định gửi tin nhắn để hỏi Noon. Khi cô nhận được câu trả lời của Noon, Noon nói bố Noon sẽ đến đón cô ấy về nhà, kẻ nói dối cảm thấy thoải mái hơn. Khi mẹ Proud lái xe đến trường gia sư, điều đó nghĩa là "NHIỆM VỤ ĐÃ HOÀN THÀNH!"
Proud biết nói dối và có bí mật là những việc làm không xứng đáng chút nào, nhưng Proud đã làm điều này. Mặc dù lời nói dối của Proud không làm cho người khác bị tổn thương vì hành động của cô, Proud tự nói với bản thân "Mọi việc mình làm không làm chết người."

Cảm giác đầu tiên khi Proud nhìn thấy và kể cả khi nói chuyện là họ thật sự rất hợp nhau. Điều đó thật bình thường khi nói về việc Proud càng ngày càng yêu Gao nhiều hơn, dẫu cho họ chỉ mới gặp nhau có vài ngày. Những chuyện bí mật của Proud và Gao cứ thế tiếp diễn. Vào giờ ăn trưa, Proud dùng điện thoại rất lâu cho đến khi Noon và Gook cảnh báo cô. Vào buổi tối, Proud không gọi điện với Noon qua video như mọi ngày nữa, bởi vì Proud dùng khoảng thời gian đó để chat với Gao, việc này làm Proud thỉnh thoảng làm Proud cảm thấy buồn ngủ trong giờ học vì cô chat đến tận nửa đêm. Nhưng khi Noon và Gook hỏi Proud đã xảy ra chuyện gì, cô nói dối với hai người bạn thân của mình là vì đọc sách nên cô không có thời gian để ngủ.
Noon từng nói với Proud "Nếu cậu làm điều gì lần đầu tiên, cậu sẽ làm nó thêm lần thứ hai." Khi mối quan hệ của Proud và Gao trở nên thân thiết hơn. Proud cũng nói dối Noon là cô không thể đến trường gia sư vì phải đi với mẹ và Proud muốn Noon ghi chép lại những gì cần thiết từ trường gia sư. Khi Noon nghe như vậy, Noon cảm thấy chán nản nhưng cô vẫn đồng ý yêu cầu của cô bạn thân.
Vào lúc 17 giờ 30 phút, cùng một thời gian và địa điểm đó.
Proud rất hạnh phúc khi hẹn hò với Gao. Họ cười với nhau mặc dù họ không phải một couple. Những khoảnh khắc khi đang yêu thật ngọt ngào và êm ái. Proud chưa bao giờ được trải qua những điều như vậy. Cô không bao giờ biết được là cô vui tới mức như thế nào khi được nghe giọng nói của Gao và nói chuyện với cậu, cười với cậu, được nhìn cậu khi cậu đang nhìn thứ gì đó. Mặc dù Proud và Gao chat với nhau mỗi ngày, nhưng gặp nhau tuyệt vời hơn rất nhiều so với khi họ chat qua smartphone.
Tớ sẽ hạnh phúc như thế nào khi tớ và cậu liều lĩnh nắm tay nhau? - Proud không thể tha thứ cho những tưởng tượng ngọt ngào và lãng mạn mà cô hình dung ra. Proud nghĩ đến điều đó rất nhanh, nhưng khi Proud đang mơ mộng, tay Gao bất ngờ đụng trúng tay Proud.
"Tớ xin lỗi." Gao nói ngay lập tức.
"Đừng bận tâm quá." Proud nói.
Proud nhìn Gao - cậu cũng có những khao khát giống cô. Nhưng Gao dùng hết sự tin của mình và hỏi Proud...

"Tớ có thể nắm tay cậu không?"

Khuôn mặt của Gao đã thiếu đi tự tin.
Luc này Proud không thể giải thích mọi thứ cô nên làm. Trái tim cô ra lệnh cho bộ não ngừng lấy lý do, logic, cách thức hoặc điều gì đó mà không phải là cảm xúc. NHƯNG NẮM TAY CẬU TA NGAY LẬP TỨC! Khi Proud nghe những lời mà con tim mình mách bảo, cô đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra cho Gao giống như câu trả lời. Gao cười và cảm thấy hạnh phúc, rồi cậu nắm tay Proud và họ đi bộ cùng nhau giống như một couple. Nhưng... Proud không hề biết có vài ánh nhìn đang quan sát sự dối trá của cô.
Khi Proud và Gao đi bộ và nắm tay nhau, khu vực đó có một buổi triển lãm tranh của họa sĩ. Cả hai quyết định tham dự buổi triển lãm đó.
Buổi triển lãm đó được gọi là "Sáng tỏ" Gao và Proud đi vào buổi triển lãm tranh đó, trong này thật sự tối tăm và kín đáo. Không có bất cứ tia sáng nào ngoại trừ những bức điêu khắc của người họa sĩ đang tự chiếu sáng. Khu vực của buổi triễn lãm khá xa với bên ngoài. Proud và Gao đi với nhau cho đến khi họ dừng lại ở một bức điêu khắc kì lạ đang sáng chói. Với bóng tối và âm thanh từ những dụng cụ âm nhạc đang vang lên trong buổi triển lãm, họ nhìn vào mắt nhau, bên ngoài, ai đó đang nhìn họ. Đèn chiếu sáng từ nhữ bức điêu khắc phản chiếu khuôn mặt của Proud và Gao giống như sự phản chiếu củapha lê trong hang động. Không khí này làm Proud và Gao bị yểm bùa bởi những phép thuật thần bí. Cơ thể họ bị kích thích bởi dục vọng của bản thân - thứ đang ẩn sâu vô thức. Trong lúc không còn ý thức nữa, Gao di chuyển cơ thể dựa vào Proud cho đến khi Proud gần sát với hơi thở đáng yêu của Gao. Proud nhẹ nhàng hé đôi môi của cô để đón nhận nụ hôn đầy lãng mạn của Gao. Nó quả là một nụ hôn mềm mại, đẹp đẽ và dễ chịu. Proud nhắm mắt lại và đón nhận những cảm xúc mà không từ nào có thể diễn tả được. Tim của Proud đập loạn lên. Đó là nụ hôn đầu tiên của Proud và Gao. Nó thật sự yên bình và đẹp giống như những cảnh lãng mạn từng thấy trong những bộ phim điện ảnh hoặc series phim trên TV. Nhưng phép thuật thần bí đó kết thúc. Proud và Gao - người vừa có những khoảnh khắc ngọt ngào nhìn vào mắt nhau và cười. Proud thấy ngại rất nhiều so với việc nói bất cứ điều gì. Nhưng Proud để Gao đi ra khỏi buổi triển lãm với cô.
Khung cảnh sáng chói của cửa hàng bách hóa và âm thanh tin tức kéo Proud và Gao trở lại thế giới thực. Thời gian trôi qua rất nhanh. Bây giờ Cinderella phải về nhà... Gao đi với Proud đến trường gia sư. Proud vẫy tay như lời chào tạm biệt với Gao và đợi mẹ cô đến đón như mọi ngày.
Nhưng... Ôi... Không...

Noon!!!!

Noon đã đợi Proud rất lâu và cô bắt đầu tranh cãi với cô bạn thân của mình.
"Cậu nói cậu đi với mẹ? Và đây là gì?"
"Ừm... Tớ..." Proud cố gắng lấy lý do nào đó cô nghĩ ra trong lúc này.
"Tớ từng thấy cậu đi với một người nào đó ở cửa hàng bách hóa." Noon nói.
Proud không thể nói với Noon. Proud và Noon nhìn nhau. Những âm thanh của phụ huynh và học sinh thật ồn ào. Nó làm cho không khí trở nên ngột ngạt. Vậy nên điều duy nhất Proud nên làm lúc này là...

"Noon. Tớ xin lỗi."

Có vẻ như lời xin lỗi của Proud thật vô ích. Noon thả tay ra khỏi ngực (giống kiểu đang khoanh tay rồi thả ra ấy).
"Tại sao cậu lại nói dối tớ?" Noon cố gắng giữ bình tĩnh hỏi Proud.
"Noon. Tớ không muốn giấu chuyện đó với cậu. Thực sự, tớ muốn nói với cậu đầu tiên. Nhưng tớ nghĩ tớ sẽ nói về việc đó và cậu sẽ không đồng ý hoặc cậu cảm thấy không thoải mái vì cậu phải che đậy chuyện này với mẹ tớ, nên tớ mới giữ nó cho riêng mình. Làm như thế sẽ tốt hơn."
"Nhưng một ngày nào đó nó sẽ lộ ra. Không phải sao?" Noon không hiểu lý do của Proud.
"Tớ là một người con gái quan tâm đến cảm xúc của mọi người hơn của chính bản thân mình. Tớ không muốn cậu phải cảm thấy khó chịu."
"Cậu còn nghĩ tớ là bạn của cậu không?" Noon hỏi một câu hỏi đơn giản nhưng nó làm tổn thương trái tim nhỏ bé của Proud.
"Ừ. Tại sao cậu lại hỏi tớ như vậy?" Proud hỏi lại Noon.
"Bạn bè nên nói và chia sẻ với nhau mọi chuyện, không phải sao?" Noon hỏi lại Proud "Tớ vẫn nghĩ tớ và cậu rất thân với nhau. Dù tốt hay xấu, bạn bè có thể chịu mọi thứ. Khi tớ nhìn thấy cảnh ấy, tớ thấy bực mình. Nó làm tớ nghĩ rằng tớ và cậu không còn thân thiết với nhau nhiều như trước nữa."
Khi Proud nhìn thấy khuôn mặt bực tức của Noon, Proud thấy bản thân thật tội lỗi.
"Không giống như cậu nghĩ đâu Noon, bởi vì tớ rất thân với cậu. Tớ cũng quan tâm đến cảm xúc của cậu. Tớ không muốn nói vì tớ không muốn người bạn đáng quý của tớ khó chịu." Proud diễn giải lý do của mình cho Noon nghe.
Noon bớt áp lực sau lời tranh luận của Proud. Mặc dù cô không hiểu  nhiều về lý do của cô bạn, nhưng cô đang cố gắng tiếp thu. Trong khi đó Proud đang cố gắng nghĩ giống như quan điểm của Noon. Nếu Proud biết một vài bí mật của Noon từ người khác hoặc cô tự tìm hiểu nó. Cô cũng sẽ dỗi như bình thường.
"Noon. Tớ xin lỗi." Proud xin lỗi Noon bằng một trái tim chân thành của kẻ có tội. "Tớ hứa nếu tớ có gì đó để nói với cậu, tớ sẽ nói ngay lập tức." Proud hứa với Noon cho tới khi Noon nở nụ cười.
Trên đường về nhà, Proud ngồi và nhìn mọi thứ trên con đường cô đang đi. Cô suy nghĩ lại về những chuyện đã xảy ra trong đời mình. Ba tiếng trước, lẽ ra cô nên dành thời gian để học ở trường gia sư, nhưng cô lại quyết định đón nhận mùi vị của nụ hôn đầu tiên. Proud chạm vào môi mình và nhớ lại khoảnh khắc quý giá mà cô có được.
Nhưng với Noon, mặc dủ Proud gặp Noon, Proud không thể ngừng hoảng sợ khi Noon biết bí mật mà cô đang che giấu và Noon dỗi khi Proud lừa dối cô. Nhưng thẳng thắn mà nói, Proud biết rằng "bạn" giống như một con đường, và cô cảm thấy tốt hơn đối với Noon.
Proud cười và cô đang nghĩ cô nên nói bí mật ngọt ngào đó với Noon vào lúc nào.
CÒN TIẾP...

Bản dịch này còn được đăng trên Wordpress (click vào).

Chú ý: Nếu bạn muốn đem bài viết đi bất kì đâu thì bạn cũng phải để lại link nguồn bài viết, tên người dịch sang tiếng Anh và tên người dịch sang tiếng Việt (là mình).